Trường Sơn- máu và hoa một thời huyền thoại
Trường Sơn đã từng là chiến trường khốc liệt và hứng chịu hàng trăm ngàn tấn bom đạn của Đế Quốc Mỹ. Trận chiến đấu không cân sức giữa bộ đội Trường Sơn và giặc Mỹ cùng Ngụy quyền Sài Gòn 81 ngày đêm diễn ra giữa Thành cổ Quảng Trị năm 1972, là trận chiến đấu ngoan cường oai hùng, là khúc ca bi tráng nhất được tạc vào lịch sử. Chính mảnh đất kiên cường anh dũng này, đã nhuộm máu hàng ngàn chiến sĩ quân và dân cả nước.
Đáy sông còn đó bạn tôi nằm
Cựu binh Lê Bá Dương- người đã từng cầm súng chiến đấu
trong trận chiến 81 ngày đêm ở thành cổ Quảng Trị năm 1972 tặng tôi tấm ảnh
chính tay anh chụp cảnh thả hoa bên dòng Thạch Hãn. Tấm ảnh tái hiện lại cảnh
chiến đấu của quân, dân thành cổ, cạnh đó là các cựu binh thả hoa viếng đồng
đội trên dòng Thạch Hãn.
Chân tấm ảnh ghi bốn câu thơ: Đò xuôi Thạch Hãn xin chèo nhẹ/ Đáy sông còn đó bạn tôi nằm/ Có tuổi 20
thành sóng nước/ Vỗ yên bờ mãi mãi ngàn năm. Ông Dương ngân ngấn nước mắt
nhìn vào tấm ảnh nói: “Dòng Thạch Hãn này lẫn máu đồng đội tôi. Xương cốt của
các chiến sĩ tận đáy sông lẫn vào cát bụi. 47 năm rồi chẳng thể nguôi ngoai.
Nếu có dịp, chú cứ đến Thành Cổ a lo cho anh, anh sẽ đón chú”. Ông Dương nói
với tôi như vậy lần gặp ông trong hội nghị cộng tác viên báo Quân đội Nhân dân
Cuối tuần tại Tp Hồ Chí Minh.
Theo lời hẹn, tôi đến Quảng Trị sau gần một ngày đêm
hành trình không nghỉ. Lần đầu đến mảnh đất linh thiêng, lòng tôi như chùng
xuống xúc động bởi những vết tích chiến tranh còn hiện hữu nơi Thành Cổ. Ông
Dương chỉ tay phía cánh đồng lúa xanh mơn mởn bảo: “Chú biết không, nơi này
trước đây là túi bom Mỹ thả. Cánh đồng lúa này trước đây là chiến trận. Trong
lòng đất này còn bao thịt xương của đồng đội và người dân Quảng Trị mình”. Ông
Dương bắt đầu kể trận chiến 81 ngày đêm tại thành cổ Quảng Trị năm 1972
Sau hơn
47 năm xây dựng từ khói lửa chiến tranh, Thành cổ Quảng Trị đã thay
da đổi thịt. Những hố bom hằn sâu năm xưa rải rác hai bên dòng sông
Thạch Hãn, nay là những cánh đồng múa xanh mướt, và những căn nhà
san sát kề nhau. Nhưng ẩn trong những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi và
cánh đồng xanh mướt ấy, là dấu tích của một thời hoa lửa. Câu
chuyện về trận chiến đấu 81 ngày đêm ở Thành cổ Quảng Trị năm 1972,
được cựu chiến binh Nguyễn Thanh Bình kể trong trào dâng xúc động.
Ngày 28-6-1972, Mỹ-Ngụy bắt đầu mở cuộc hành quân mang
tên “Lam Sơn 72”. Chúng huy động cả lực lượng bộ binh, thủy quân lục chiến,
không quân, với hàng loạt vũ khí hiện đại, như máy bay phản lực, tàu khu trục
và tuần dương hạm; cùng các loại bom bi, bom phạt, bom đào, bom dù, pháo khoan,
pháo chụp… với mục tiêu cao nhất là nghiền nát Quảng Trị và chiếm
bằng được Thành Cổ”. Tại đây, chúng đã dội hàng ngàn tấn bom đạn xuống
các làng mạc, dọc bờ sông Thạnh Hãn, và các căn cứ quân sự của ta. Tính
trung bình một ngày, địch huy động từ 150 đến 220 lần máy bay phản lực, từ 70
đến 90 lần máy bay B52, từ 12 đến 16 tàu khu trục và tuần dương hạm… đánh vào
Thành cổ. Trước âm mưu và những đòn tấn công nham hiểm của quân thù,
bộ đội chủ lực cùng quân và dân Quảng Trị do ông Lương Chí Hiền ở
tiểu đoàn 808 ( mật danh quân sự gọi là K8) chỉ huy đã bám đất giữ
làng, vận dụng các hình thức chiến thuật như bí mật, phục kích,
vận động, chống càn tổ chức nhiều trận đánh, từng bước đẩy lùi
những tấn công dữ dội của địch. Cuộc chiến đấu không cân sức một bên
là bộ đội chủ lực cùng quân dân Quảng Trị với tinh thần yêu nước
nồng nàn và chí căm thù giặc sâu sắc, một bên là hàng chục ngàn
binh lính Mỹ và Ngụy quyền Sài Gòn với vũ khí hiện đại, trang bị
từ chân đến đầu. Song với tinh thần quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh,
quân dân Quảng Trị đã chiến đấu ngoan cường và giành nhiều thắng
lợi. Trong suốt 81 ngày đêm chiến đấu ở thành cổ Quảng Trị, máu xương của hàng
nghìn chiến sĩ đã đổ xuống sông Thạch Hãn, hòa vào lòng đất mẹ. Cho đến hôm
nay 45 năm kể từ ngày quân Mỹ nổ súng tấn công Thành Cổ Quảng Trị, vẫn
chưa có tài liệu, hay con số thống kê chính xác về số liệt sĩ đã ngã xuống, nằm
trong Thành cổ. Thế nhưng có một điều ai cũng biết: các anh nằm xuống khi tuổi
đời rất trẻ, gác lại bao ước mơ hoài bão thời trai trẻ, dâng hiến
tuổi xuân của mình vì nền độc lập của Tổ quốc.
Cựu
chiến binh Lê Bá Dương đã từng cầm súng chiến đấu trên chiến trường
Quảng Trị. Ngày ông trở lại Quảng Trị, cũng là ngày dòng sông Thạch
Hãn - nơi vùi hàng ngàn thân xác liệt sĩ ngập tràn hoa huệ trắng.
Khi chúng tôi hỏi chuyện ông Dương tự nguyện thả hoa huệ trên dòng
Thạch Hãn, ông xúc động bảo: “Đó là nghĩa cử của những người đang
sống, là chút tình tri ân đối với đồng đội đã vĩnh viễn hi sinh”.
Ông Dương tặng chúng tôi mỗi người một tấm ảnh
chụp dòng sông Thạch Hãn. Lồng ghép trong ấy là các trận chiến đấu
oanh liệt năm 1972. 4 câu thơ đầy tâm huyết ông giành tặng cho những
người nằm xuống: Đò xuôi Thạch Hãn xin
chèo nhẹ/ Đáy sông còn đó bạn tôi nằm/ Có tuổi 20 thành sóng nước/ Vỗ yên bờ
mãi mãi ngàn năm
Nước mắt mồ
hôi rơi nhòa trên mộ
Những ngày này, nghĩa trang Trường Sơn đón hàng
triệu lượt người đến thăm viếng. Trong dòng chảy bất tận ấy, có
những mái tóc bạc phơ đi tìm đồng đội, có người vợ đi tìm mộ
chồng, có những người con đi viếng mộ cha, và cả những người khách
thập phương đến nghĩa trang này chỉ mong thắp một nén hương thành
kính tri ân lên mộ các liệt sĩ.
Đi thành hàng
lặng lẽ, chúng tôi cố giữ những giây phút thiêng liêng, vậy mà vẫn bật ra
tiếng nấc nghẹn ngào. Nghĩa trang Trường Sơn ngột ngạt hơn bởi nắng lửa gió
lào, nhưng cũng không ngăn được bước chân của những ĐVTN khối lực lượng vũ
trang và thanh niên tình nguyện. Cả Trường sơn một màu khói trắng, nghi ngút
khói hương và dòng người viếng thăm bất tận. Mặc dù trước khi lên xe đến
Trường Sơn, chúng tôi đã phân công mỗi người một việc, nhưng đến nghĩa trang,
sự rạch ròi ấy không còn phân định được nữa. Ai cũng mong mình làm việc bằng hai
và coi đó như nghĩa cử đối với các liệt sĩ.
Chị Thu Trang ở khối công nhân dầy da Vũng Tàu
không cầm được nước mắt khi cầm hương cắm vào những mộ liệt sĩ chưa
biết tên: “Lần đầu tiên em đến Nghĩa trang Trường Sơn. Em thực sự không thể
nào cầm được nước mắt. Đến đây, em mới hiểu sự hi sinh của các anh
quá lớn. Thế hệ của chúng em hôm nay, phải kế thừa truyền thống của các anh. Dù
chúng em có làm bao nhiêu chăng nữa, cũng là đạo lý uống nước nhớ nguồn,
là nghĩa cử, lòng tri ân đối với những người đã khuất”.
Trong chuyến hành hương về Nghĩa trang Trường Sơn
lần này, trong đoàn chúng tôi có chị Nguyễn Vân Liên, con liệt sĩ Nguyễn
Văn Hạnh. Mộ ba của Liên nằm ở khu B. Thắp nén hương khấn ba bình an nơi chín
suối, mắt Liên đỏ hoe xúc động: “Em sinh ra không thấy mặt ba, chỉ biết ba qua
di ảnh và lời mẹ kể. Năm nào em cũng đến Trường sơn. Mỗi lần đến đây là một lần
xúc động. Em tự hào vì được nối tiếp truyền thống của gia đình. Thế hệ thanh
niên chúng em hôm nay, phải hành động bằng việc làm thực tế, cùng chung lưng
góp sức xây dựng nghĩa trang Trường Sơn thiêng liêng hơn, đẹp hơn, với tất cả
lòng kính trọng và nghĩa cử cao đẹp, đạo lý “uống nước nhớ nguồn”
Những
người lặng thầm khói nhang
Hiện nay ở nghĩa trang Trường sơn và nghĩa trang Đường
9 có hơn 20 ngàn ngôi mộ liệt sĩ, trong đó có nhiều mộ liệt sĩ chưa biết
tên, là nghĩa trang qui tập nhiều mộ liệt sĩ nhất của cả nước, chia thành nhiều
khu, với nhiều phần mộ, như khu mộ liệt sĩ thời chống Pháp, thời chống Mỹ, khu
mộ các anh hùng liệt sĩ chưa biết tên. Những người trông coi ở nghĩa trang
này được người dân gọi thân mật là “những người thầm lặng khói
nhang”.
Theo ông Nguyễn Văn Thông, một trong những người
chuyên nhang khói cho các liệt sĩ: “Để qui tập mộ liệt sĩ theo khu vực,
thẳng hàng lối, biết bao mồ hôi công sức trí tuệ, máu và nước mắt của nhiều
người, có người đã vĩnh viễn nằm lại trên những cung đường, những cây cầu đi
tìm mộ đồng đội”- ông Thông chia sẻ. Nói về số lượng mộ ở nghĩa trang
Trường Sơn, ông Thông cho biết: “Nghĩa trang Trường Sơn, Đường 9 là nghĩa
trang Quốc gia với hơn 20 ngàn ngôi mộ của nhiều thời kỳ khác nhau. Để qui tập
phần mộ theo khối, là cả một núi công việc. Cho dù đã có kế hoạch dài hơi,
nhưng chúng tôi phải làm ngày làm đêm, không kể nắng mưa mới có thể phục vụ
nhân dân cả nước đến thăm. Những ngày này, người đổ về đây nhiều hơn. Người đi
tìm mộ, người đi thăm viếng. Công việc của những người trông coi nghĩa
trang cũng nhiều hơn. Ngoài tu chỉnh vệ sinh, sơn sửa, chúng tôi đã đào
gần 1.000 hố sẵn đón hài cốt liệt sĩ thất lạc tìm kiếm được đem về”.
|